Chủ Nhật, 3 tháng 4, 2011

Tinh Thần Cù Huy Hà Vũ Bất Diệt

5 nhận xét:

  1. Ngày mai Blog , diễn đàn... bị chặn hết đó :))

    Hô hào gì thì ráng la cho đã tối nay đi nhe!

    Trả lờiXóa
  2. Tôi lên blog muộn, bây giờ vừa thấy oải vừa buồn ngủ. Gởi đến Mắt Kiếng phần phỏng vấn Luật gia Trần Lâm (Hà Nội) với BBC về vụ án Cù Huy Hà Vũ.

    Trả lờiXóa
  3. Cám ơn tất cả các bạn đồng cảm, hy vọng công lý đứng về nhân dân.

    Các bạn thường phê bình mình hay chửi thề! Cũng xin cho đôi lời phân bua.
    Có nhiều dạng chửi, do ghét thù người ta chửi rủa thậm tệ đối phương hòng hạ nhục, có thể dùng những ngôn từ chói tai hay đem những chuyện tệ hại nhất người chửi biết được để bêu rếu kẻ thù.
    Kế đến, chửi thề bâng quơ là câu cửa miệng không phương hại đến ai. Người ta đặt thành kiến nặng nề cho chuyện chửi, nhưng bản thân hành động chửi vẫn tồn tại trong dân gian ngàn đời nay như một thứ văn hóa di truyền và không người nào mà không biết chửi!
    Mình cũng công nhận có tính xấu trong cửa miệng do thói quen, nhưng khi bạn bè góp ý đã tự chĩnh sửa rất nhiều nếu các bạn công tâm nhận xét, có thể mình cho rằng chưa xấu xa lắm và chắc chắn rằng chưa làm thương tổn đến lòng tự trọng của bất cứ ai!
    Có thể không được công nhận ở nhiều người, nhưng mình nghĩ rằng đã gọi là bạn bè phải có thông cảm bạn mình từ lâu do thói quen phải đối phó với lớp người luôn muốn thể hiện “ta” (!), nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không xấu xa lắm bằng hành động ngậm rượu ngậm nước phun trực diện vào mặt bạn bè! Đó là hành động phi văn hóa! Nhất là trước mặt nhiều người!?
    Họ sẽ nghĩ sao khi một người bị bạn phun vào mặt không phải một lần mà những hai ba lần trong một thời gian với cả hai người phun?
    Thằng đó phải làm sao mới bị bạn bè dễ ngươi?
    Còn nữa, mình tự xét không có xấu xa lắm để bạn bè phải nhắn tin riêng nhau bóng gió cho rằng mình nổ và xạo?! Nếu quả thật mình có tính xấu như thế thì các bạn cứ việc kêu tên chửi thẳng không cần phải nhắc nhở riêng nhau đề phòng một thằng xỏ lá!
    Cũng đã từng phân trần cái chuyện lấy xe đi phải về đúng giờ giấc vì người giữ khó khăn mà tánh mình không muốn làm mất lòng một ai, nên đi nhậu phải ké (có giang)! Không phải vì không tiền đổ xăng rồi hà tiện, xin đừng đem chuyện này ra đánh giá một con người rồi phỉ nhổ sẽ cho đi bộ, bởi tánh ham vui muốn tròn bữa tiệc chớ nếu lấy xe đi riêng thì phải về sớm cho kịp giờ.
    Mình không phải nhỏ mọn để chấp nhặt những chuyện không đâu, nhưng vì bao chuyện dồn dập đưa đến gần đây mới tâm sự với bạn bè, không phải chửi rũa cằn nhằn mà là xuất phát từ tâm tình mong bạn bè cầu thị. Nếu thấy chơi còn được thì cứ chơi, không thì thôi vui vẻ… ít gặp nhau để vẫn còn lưu lại các kỷ niệm vui mà nhất là để các bà xã không nhìn vào đấy rồi cho rằng những thằng già như chúng mình vẫn quá trẻ con – chơi đó rồi giận đó, mà không phải mấy bã đâu nhé, còn nhiều người rất khoái khi chúng ta mất đoàn kết.
    Các bạn xem xong không cần hồi đáp cứ nghĩ cái tình của mình có sao nói vậy nhưng với mong muốn rằng đừng lập lại lần thứ hai và tình bạn luôn bền vững.

    Trả lờiXóa
  4. Một phiên tòa có một không hai
    Một phiên tòa công khai xử... đểu
    Một phiên tòa lộ liễu ép dân
    Một phiên tòa bất nhân vô đạo.
    Một phiên tòa tàn bạo ngược ngang
    Một phiên tòa làm gian nói dối
    Một phiên tòa bịt, trói mắt tay
    Một phiên tòa công khai phạm luật
    Một phiên tòa chụp giựt làm càn
    Một phiên tòa xốn xang con mắt

    Dính bẫy việt vị
    Nguyễn Huệ Chi

    Đã có quá nhiều lời chê trách, bực bội, thậm chí chửi bới đốp chát về một phiên tòa gọi bằng công khai mà chẳng ra công khai, gọi bằng dân chủ mà chẳng ra dân chủ, được trình diễn ngay giữa một Thủ đô bắt buộc phải có cách ứng xử văn hóa thế mà rõ là thiếu văn hóa thậm tệ. Không khí ở ngoài Tòa án thì cho vây bọc bằng đủ loại quân vàng quân xanh với giày mũ mới cứng, áo quần nguyên nếp láng bóng, với hàng rào sắt, xe cộ, dùi cui, thiết bị chặn sóng truyền tin… quan trong hóa đến mức làm người ta ngỡ như sắp xảy ra quang cảnh Thiên An Môn năm nào – Chắc trong tâm lý cấp điều khiển từ khi bắt ông Tiến sĩ đến nay luôn luôn thấp thỏm bất an và không còn biết tin vào ai nên đã… bé cái nhầm! Người viết mấy dòng này xem đi xem lại tin tức dồn dập trên Internet muốn phát bộn, nay mà chen vào nói nữa e chỉ nhàm tai độc giả.

    Nhưng có một điều hai hôm nay cứ ngẫm nghĩ mãi, và càng ngẫm nghĩ thì lại cứ phải phì cười. Ấy là chuyện trò đời có vay có trả, nói như dân gian “Ghét của nào trời trao của ấy”. Các vị được lựa chọn vào ngồi làm quan tòa trong phiên xử TS Cù Huy Hà Vũ chắc cấp trên đã phải nhấc lên đặt xuống nhiều lần, và phải trải qua tập dượt dăm bảy phen sao cho thật bài bản; nào là lúc nào thì tỏ vẻ khoan thai từ tốn, lúc nào thì phải thúc bách bị cáo và o ép Luật sư, và lúc nào thì phải dồn dập đẩy tiến độ lên để kết thúc chắc thắng trong vòng 6 tiếng đồng hồ… Một “quả đấm thép” của ngành hành pháp chứ đâu phải bỡn! Ấy thế nhưng, ra giữa cuộc chơi, gặp phải một dàn đối thủ cứng cựa thì nào có phải cứ muốn giở trò gì cũng giở ra được. Định bỏ qua việc trao tờ cáo trạng cho bị cáo ư? Không đâu, luật nào cho được thế. Thế là sau một hồi cãi lý không xuôi đành phải nhân nhượng xùy ra. Rồi lại định giở trò cù cưa không trao các bằng chứng cho bị cáo và Luật sư xem để xác nhận đấy có phải đúng những văn bản mà bị cáo đã làm ra và bị ghép tội ư? Thì điều 214 của bộ luật Tố tụng hình sự nó là con dao hai lưỡi sẽ làm cho anh đứt tay lập tức. Thế cho nên, trong một lúc nóng vội quên phắt cái quyền khiếu nại của Luật sư về điều vừa nêu, ông Chánh tòa đã làm một điều dại dột là đuổi một Luật sư ra ngoài, và đó là cái cớ để các Luật sư còn lại cùng đứng lên chìa điều luật 214 ra trước quan ngài làm cho quan ngài đuối lý. Ngài vẫn cố căng (chắc đã được dặn phải căng nếu không thì gay), nên họ cùng bỏ ra về suốt lượt. Thử hỏi một phiên tòa chính trị mà không có Luật sư giám sát và tranh tụng, bị cáo cũng từ chối không tranh tụng, chỉ còn lại Hội đồng xét xử nói qua nói lại với nhau mấy câu rồi ra hội ý và tuyên án, thì lời tuyên án ấy phỏng còn giá trị gì nữa? Thế ra, chỉ là xử kín trong xó bếp nhà mình sao? Vì công lực chưa thâm hậu, lại mất bình tĩnh lúc cần bình tĩnh nhất, ngài Chánh tòa rốt cuộc đã bị các Luật sư của thân chủ cho sập bẫy việt vị một quả thật đau. Cơ khổ làm sao! Một phiên tòa lụp chụp với lời tuyên án lấy được kiểu đó mà không bị tuyên hủy để xử lại thì hẳn là phải quàng khăn sùm sụp như phụ nữ theo Đạo Hồi trước công luận trong nước và cả thế giới. Than ôi!

    N.H.C.

    Trả lờiXóa