Thứ Năm, 20 tháng 2, 2014

Ngậm Ngùi...

Cách đây mấy ngày mình đi viếng đám tang cha của một người bạn được tổ chức ở nhà Tang Lễ chùa Vĩnh Nghiêm. Con tạo lá lay trêu người thành tâm, đến phúng điếu lại bồi hồi rưng rức khi nhớ ra cũng tại địa điểm này, cũng tại vị trí để quan tài này cách nay 3 năm trước,  mình đã thổn thức khi đến nhìn anh lần cuối, một người bạn  quen trên Multiply, anh đã để lại cho mình nhiều ấn tượng sâu sắc, đó là Công Huy với Nickname Vodanhcoc.


Mới đó mà đã 3 năm rồi, đến ngày 19/2/2014 là ngày Giỗ lần thứ 3 được gia đình tổ chức và nhã ý mời mình tham dự nhưng quen nhau qua Blog Multiply, bạn bè người thân anh đâu ai biết nên đã từ chối. Chỉ có riêng chị anh nhớ và hiểu. Đến giờ này qua hỏi thăm mới biết mẹ của anh cũng chưa nghĩ con mình đã mất. Người nhà sợ mẹ già hay tin này sẽ đau buồn, gượng không nổi vì đã già lẫn tai điếc mắt mờ nên vẫn giấu nhẹm việc anh không còn trên cõi đời, cùng nói dối rằng anh đang trị bệnh mắt ở nước ngoài :'(  Đau thương thê thiết và tội quá!

Mình rất tiếc, phải chi anh còn sống có lẽ mình đã học được thêm nhiều điều ở anh, một nhà giáo chân chính, một giảng viên thật sự có lòng giáo dục thế hệ trẻ. Anh ra đi sớm quá, chỉ còn biết hoài niệm, trân trọng những điều anh từng kể, từng nói, qua những vần thơ mà mình lưu giữ. Nay, đúng ngày anh mất 19/2,  để tưởng niệm mình ngậm ngùi Report lại bài đã viết khi anh mãi mãi ra đi, cõi Linh Thiêng nào đó anh sẽ mĩm cười khi hiểu rằng vẫn còn những người bạn luôn nhớ về anh.



 KHÓC BẠN!


      Tôi quen bạn khi lần đầu tiên chơi blog, tính đến nay chưa tròn năm bắt đầu từ ngày khai trương blog đến giờ. Ấy thế trong một năm qua lại, những bài viết, những lời còm giao lưu đã để lại trong tôi nhiều ấn tượng sâu sắc về người bạn chỉ qua vài lần gặp mặt ở đời thực.

      Lần đầu, bạn xuất hiện với nikname conghuy và cái ava hình con mèo đen. Lúc ấy mèo đen không viết gì nhiều chỉ để lại vài bài thơ tình, nhưng trong những còm riêng, bạn thể hiện sự hiểu biết phong phú về đời thực. Qua thời gian, không hiểu vì lý do gì bạn bỏ blog conghuy, đổi thành nuingami, rồi lại thấy xuất hiện trong nik meoutunu cũng chẳng lâu, đến cuối cùng cho tới ngày nay là vodanhcoc. Qua trao đổi, tôi hiểu hoài bảo bạn ấp ủ muốn đời tốt đẹp hơn lên muốn cách tân giáo dục muốn sinh viên ra trường phải có việc làm…, sau nhiều lần qua lại, chúng tôi đã có buổi gặp mặt ngoài đời, tôi mới biết bạn là một giảng viên đại học chuyên nghành tài chính. Với sức thuyết phục của nhà mô phạm, bạn cuốn hút tôi về các vấn đề bức bối trong xã hội hiện nay. Tôi nhớ câu nói của bạn:

- Thấy điều sai thì nói,chứ trong một xã hội đã bị băng hoại nghiêm trọng như XHVN thì còn biết tin ai?Đừng tưởng chùa mọc nhiều,thiên hạ đi chùa nhiều là XH tốt lên..Rất nhiều người trong số họ đang quỳ mọp,cầu xin thoát khỏi những cái nhân tàn độc họ đã gây ra đấy!         

Chơi nhau càng ngày càng thân, bạn gọi tôi là lão kểnh, lão mục hay lão yêu quái, tôi gọi bạn là lão phù bởi vodanhcoc có ava hình phù thủy cởi trên cây chổi. Chúng tôi còm qua lại các vấn đề xảy ra trong cuộc sống hàng ngày rồi vòng vòng lại quay về chọc phá lẫn nhau. Bạn đã có riêng một entry (http://vodanhcoc.multiply.com/journal/item/51/HIC_HIC) và một note (http://vodanhcoc.multiply.com/notes/item/8) chọc đích danh tôi.     

    Bạn không vợ con tôi trêu:

ví dầu ở rộng phòng không 
Hắt hiu lạnh lẽo tay vòng gối ôm
Nhìn qua nhìn lại ớn hồn
Chăn đơn gối chiếc chết còn sướng hơn ...

 Bạn trả lời:

Ầu ơ...
Có vợ con mắt trõm lơ
Nấu cơm giặt giũ,bơ phờ tấm thân
Tắm chó rồi lại hốt phân
Đón con,đi chợ muôn phần khổ đau.            

Chúng tôi hay chọc phá lẫn nhau bằng mấy câu thơ như thế! 

      Tin bạn mất, tôi bàng hoàng sửng sốt bất ngờ! Chạy vội đến nơi quàng xác để kịp nhìn mặt lần cuối, tôi không kìm được nước mắt khi quanh bạn các học trò đang quỳ khóc kêu gào tha thiết: “Thầy ơi!”, người đã đi thật rồi trong thoáng chốc, trong thanh thản yên bình, trong vòng tay học trò, người không vợ con chỉ có học trò quanh xác khóc thương. Đã từ lâu, trong xã hội phũ phàng kim tiền ngự trị, tình nghĩa thầy trò tôi ngỡ chỉ còn trong sách hay là của chuyện ngày xưa, nay chứng kiến tận mắt mới thấy cao đẹp làm sao! Mắt tôi càng nhòe nhẹt hơn khi được nghe tâm sự bạn qua lời kể của học trò:

 - Thầy kiếm rất nhiều tiền nhưng không gia đình vợ con, nên tiền kiếm được thầy đã làm từ thiện hết. Nếu lỡ mai thầy có qua đời thì đừng ai phúng điếu để thầy được an vui, thanh thản bên miền Cực Lạc.

      Quả thật, tiền bạn kiếm được rất nhiều, nhưng có bao nhiêu là giúp đỡ người khác, giúp học trò đóng học phí, dùng tiền kiếm được xây cất các ký túc xá cho sinh viên nghèo có nơi trú chân để yên tâm học hành, vừa mới mua thêm một miếng đất ở Bình dương, đang tính xây thêm chỗ cho sinh viên thì… đã ra đi đột ngột. Dự định cao quý này đang được đồng nghiệp bạn hứa cùng thực hiện cho đến khi hoàn thành để làm tròn ước nguyện một tâm hồn cao thượng.

     Chị ruột của bạn cho biết, bạn từ nhỏ đã có chứng bệnh bẩm sinh về mắt không chữa trị được nên thị lực khoảng 20% so với người bình thường, bác sỹ bảo rằng sẽ bị mất đi ánh sáng vĩnh viễn theo thời gian tuổi tác. Vì mặc cảm căn bệnh này, nên bạn không chịu lập gia đình bởi sợ là gánh nặng cho người thay vì mình phải chăm lo. Lại nghe học trò kể: “Thầy chỉ ước được chết trước khi bị mù!”

     Lời ước này đã thành sự thật. Chị bạn còn cho biết thêm, bạn không bao giờ có nhiều tiền riêng trong túi, chỉ vừa đủ tiêu dùng hàng ngày (bởi có được bao nhiêu là đem làm từ thiện hết bấy nhiêu!). Thế mà lúc chết, gia đình lục tủ riêng thấy sổ tiết kiệm mang tên bạn vừa mới gửi ngay trong tháng này giá trị 2000 USD, chị mếu máo:

     - Nó đã linh tính sẵn, nên để lại số tiền này lo chi phí cho đám tang để gia đình khỏi phải bận tâm lo lắng, đời nó toàn là cho không, đến chết cũng không muốn nhận của đời.

     Tôi đã từng chứng kiến bao cuộc chia ly, đã đi dự rất nhiều đám tang nhưng chưa bao giờ cảm xúc như lần này. Chỉ có con khóc mẹ cha là nhiều, họ hàng bà con cũng bình thường, bạn bè cũng thoáng buồn rồi sau vài tiếng lại trở về trạng thái như trước để còn lo việc riêng. Nhưng lần này thật khác khi chứng kiến các học trò kêu gào, có đứa quá thương tự xin làm con nuôi gọi thầy là Tía, nghe các câu chuyện kể mà thổn thức để mặc cho nước mắt tuôn tràn, đến những đoạn cao trào người kể lẫn người nghe phải nấc lên nghẹn nghào, một người nhân hậu như thế sao lại sớm ra đi để lại bao người thân thương xót!

     Lại chợt nhớ trong lần còm, bạn kể:

 - Cố gắng không nghèo nhưng quyết không sống khốn nạn.Để khi chết đi, đứng trước mặt Diêm vương nghe quát hỏi: "Tên kia,khi còn sống ngươi làm gì?"  Thì ta có thể trả lời: "Bẩm ngài, CON LÀM NGƯỜI..."

      Vâng con người đúng nghĩa một con người! Với con tim và khối óc bạn đã làm tròn sứ mệnh một con người để khi trở về cát bụi bạn đã để lại bao nỗi mến thương vô hạn, bao tiếc nuối cho người xung quanh, bạn đã cho và không nhận lại những gì đã cho, bạn đã sống tròn một kiếp người.

     Sáng, chuẩn bị để cùng hòa vào dòng người tiễn bạn đến nơi trả thân tứ đại bước vào cõi vĩnh hằng, chợt nhớ đến bài hát “Cho một người nằm xuống” của nhạc sỹ Trịnh Công Sơn, trong đó có đoạn cuối “Xin cho một người vừa nằm xuống thấy bóng thiên đường cuối trời thênh thang.”, không! Người ta còn cầu xin ân trên độ trì chớ riêng bạn sẽ bước thẳng vào bến bờ hư vô với tâm thức thanh tịnh, bạn đã làm tất cả mọi việc chỉ dành cho ngày mai tươi sáng, đến bây giờ bạn chỉ còn lại những gì đã cho và với những gì đã cho, bạn sẽ được tiếp rước về cõi thiên đường mãi hưởng an vui cực lạc, bạn đã tự giải phóng bản thân sẽ không còn khổ đau với kiếp người sanh nhầm thời thế.    




Lúc đó, mình đã thông báo cho bạn bè trên Multiply, vẫn còn đây:

Sau đây là bảng thông báo của gia đình cho biết ngày giờ mai táng cho người quá cố
- Cho linh cữu: Nguyễn Công Huy tuổi 50 năm 1962
- Mất vào lúc: 17 giờ 00 ngày 19 tháng 02 năm 2011
- Nhằm ngày : 17 tháng Giêng năm Tân Mão
- Lễ nhập quan vào lúc : 7 giờ 30 ngày 20 tháng 02 năm 2011
- Nhằm ngày : 18 tháng Giêng năm Tân Mão
- Lễ nhập quan kỵ tuổi: Dần Thân Ngọ Thìn
- Người mất năm trong cung : Khảm- Giờ mất: tốt ngày mất : tốt tháng mất: tốt
- Lễ động quan vào lúc : 7 giờ 15 ngày 22 tháng 02 năm 2011
- Nhằm ngày : 20 tháng Giêng năm Tân Mão
- Sẻ được hỏa thiêu tại lò thiêu Bình Hưng Hòa
- Kỵ tuổi : Dần Thân Mẹo
Người quá cố không có gia đình vợ con, đã ra đi thanh thản trong vòng tay các học trò vì lúc hiện tiền là giảng viên thỉnh giảng nghành tài chính. Có học trò đã kể lại cách mấy tháng nay, thầy như linh tính đã dặn dò:
- Thầy kiếm rất nhiều tiền nhưng không gia đình vợ con, nên tiền kiếm được thầy đã làm từ thiện hết. Nếu lỡ mai thầy có qua đời thì đừng ai phúng điếu để thầy được an vui, thanh thản bên miền Cực Lạc. (nghe những lời này, tôi đã khóc).
Vậy nếu bạn hữu đến viếng vodanhcoc, xin mua nhang đèn hoặc trái cây thành tâm đưa tiễn linh hồn người được siêu thăng chốn cữu tuyền là được rồi.

Đúng một năm sau ngày bạn ra đi vĩnh viễn, mình và Nghĩa Nhân có đến thăm gia đình và thành kính thắp nén hương tưởng nhớ, đã làm bài thơ này:

Nhớ Bạn.

Đã một năm từ ngày chia tay bạn
Tiễn người đi về cõi chốn hư vô
Giữa đời thường mình vốn dĩ ngây ngô
Nên luyến tiếc tình tri âm tri kỷ.

Ngày kỷ niệm, để nhớ lần hội ngộ
Bận bao nhiêu, trở ngại cũng vượt qua
Đến tận nơi bạn đã sống chan hòa
Với hàng họ, gia đình tình thương mến.

Rồi e ngại… rồi rụt rè kể lể….
Tình thân… nhưng không biết chuyện riêng tư
Nên ngại ngần, thố lộ trút tâm tư
Xin phép được… nén hương dành riêng bạn.

Nhớ năm trước khi làm văn “khóc bạn” (*)
Cạn vần thơ, cạn bao chuyện tâm tình
Giờ thừ người, đờ đẫn trước tấm hình
Ốc cục nổi, sống lưng rần lạnh buốt!

Cứ tưởng tượng căn phòng ta đang đứng
Nơi bạn mình sinh hoạt rất đời thường
Hai bức tranh thiếu nữ tuổi đang xuân
Hồn nhiên tợ hồn xuân tình ngày ấy.

Đàn của bạn dây đã chùn lạc phím
Cũng ngân lên khi khẻ chạm vào dây
Như đinh ninh khẳng định một câu này:
Dù đã khuất nhưng âm vang còn đấy.

Máy vi tính, bạn trải lòng nơi ấy
Nơi bạn ngồi trút cạn nỗi lòng mình
Nơi kết giao, nơi kể chuyện tâm tình…
Giờ bất động khi vắng hình bóng chủ!?

Nén hương đỏ, mắt cay cay cạnh khóe
Do khói nồng hay linh nghiệm hiền nhân?
Lão Phù ơi! Thanh thản cõi vĩnh hằng
Ngày kỷ niệm, sao nhớ người da diết…

Mục Kỉnh.

5 nhận xét:

  1. Nội dung hay nhưng dài quá nên đọc mỏi cả mắt . Cảm ơn haiqumuckinh nhé .

    Trả lờiXóa
  2. "Đến giờ này qua hỏi thăm mới biết mẹ của anh cũng chưa nghĩ con mình đã mất. Người nhà sợ mẹ già hay tin này sẽ đau buồn, gượng không nổi vì đã già lẫn tai điếc mắt mờ nên vẫn giấu nhẹm việc anh không còn trên cõi đời, cùng nói dối rằng anh đang trị bệnh mắt ở nước ngoài :'("
    Ôi sao lắm cảnh thương đau...........!!!

    Trả lờiXóa
  3. Chia sẻ tha thiết quá! Cảm ơn anh Kểnh!
    Vạn người quen có mấy người thân ....Em.. không còn hợp chốn lao xao.Vẫn nhớ mấy anh chị bạn mình luôn...
    Mong mọi người được mạnh khỏe bình an!!!

    Trả lờiXóa
  4. Nó lớn hơn con mình chỉ 3 tuổi.
    Lần đầu hẹn gặp lúc năm 2010, khi ấy mình chơi Multiply kết bạn với nó, cảm được tính cách qua văn từ, nên phải gặp để chuyện trò rồi ăn nhậu.
    Đầu tiên nó gọi mình bằng chú, mình hỏi nó bộ tao già lắm à! Thế là nó chuyển qua bằng anh ngọt sớt đến ngày nó về với Chúa.
    Minh cũng qua Multiply quen Công Huy một Giáo Sư Thỉnh Giảng đại học.
    Chính Công Huy đã tài trợ cho nó một chuyến đi từ Nam ra Bắc để nó có Tư Liệu làm nên bài Lục Bát Trường Thiên, dài... dài đến đọc phát ngán (chắc bạn bè cũng đã đọc và ngán như mình)
    Rồi Công Huy người bằng tuổi mình về Cõi, mình và nó tiễn đưa đến tận BHH, ngậm ngùi nhìn quan tài hạ vào lò.
    Mình và nó vẫn tiếp tục.
    Nó vẵn hăng say tuổi trẻ với bầu nhiệt huyết hừng hực, chính vì sự rực lửa này mà Nó luôn bị cô lập, bao vây kinh tế, cuộc mưu sinh thật sự khó khăn, nhưng không bao giờ nó mở miệng than với mọi người với bạn bè thân hữu.
    Mình hiểu lòng tự trọng trong bầu nhiệt huyết, cũng không nói không rằng gặp dịp là nhét vào túi nó, dấm dúi nhanh lẹ cho nó không kịp phản ứng thế là xong.
    Trong bất cứ cuộc hẹn gặp hú hí nào với bạn bè, người đầu tiên mình nhắn tin hay điện thoại cũng lại là Nó.
    Bởi... mình hy vọng chờ đợi, Nó là người Thông Tuệ đủ bản lĩnh nhập cuộc khi thời cơ đến, Nó còn trẻ đủ sức đảm đương, nhưng...
    Khi Sài Gòn gỡ phong tỏa, chúng mình hẹn nhậu, mình cũng người đầu tiên gọi Nó chung vui, Nó nói em không chích ngừa sợ ảnh hưởng mấy anh, mình cười khì mày cứ đến. Tiệc tàn mình lại dúi vào tay nó...
    Cứ vậy thêm mấy lần gặp nhau nữa...
    Có lần nó lại nói (định mệnh?) em không vợ không con nếu chết sẽ rất là thanh thản...
    Trời ơi, một câu tiên đoán (hay trối trăng) linh nghiệm đến thế sao? Thật sảng sốt bàng hoàng ��

    Trả lờiXóa
  5. ....
    Sáng sớm ngày 27/11/21, mình nghe tin nhắn Nó đã ra đi vĩnh viễn, mình không tin, nhắn nói lại ai mà giỡn ác vậy, bạn phải đưa hình ảnh, đường link, đọc hết các Comments... một cảm giác ớn lạnh dọc sống lưng cả buổi sáng, ôi đau xót quá một thằng em bạn.
    Mình vội thông tin cho một số bạn bè rồi cũng đến nơi Nó đang nằm thanh thản, kịp thắn nén hương đưa tiễn chia tay vĩnh viễn.
    Chị Nó kể Nó có các triệu chứng tiêu chảy, ho, nặng ngực... nhưng Test lại âm tính, chị Nó không cam lòng vẫn ra phường xin thuốc Corona về bắt phải uống. Cơn nóng sốt đã thuyên giảm, Nó vẫn đi lại quanh nhà.
    Đến trưa ngày 26/11/21, chị Nó gọi nó ăn cơm, Nó nói mệt chị cứ ăn trước, chút em khỏe ăn sau, chị Nó tưởng nó làm việc với máy tính nên mệt chút ăn sau cũng được, đến khi chị nó vào thì nó đã cứng người, tứ chi tím tái... chị Nó liên hệ với Y tế phường, họ đến xác nhận đã chết vì đột quỵ với kết quả Test âm tính nên được phép quàn lại tại nhà chờ hỏa táng. Chị Nó dọn dẹp phòng Nó mới phát hiện ra số thuốc chị đưa Nó uống vẫn còn nguyên không thiếu viên nào.
    Bạn mình cùng đi viếng là một Bác Sỹ truyền nhiễm, qua miêu tả của chị Nó nói các đầu chi tím ngắt đó là căn bệnh Viêm Phổi Cấp Tính, phường báo đột quỵ thì cứ cho là đột quỵ vậy.
    Ôi... một thời tuổi trẻ sôi nổi nhưng cũng nông nổi đến gàn bướng, muốn làm việc lớn thì trước tiên phải đủ sức khỏe, phải Sống thì bao việc toan tính mới có thể thực hiện, Nó chết rồi thì ước mơ của Nó cũng tàn lụi, làm mình hụt hẫng vì biết với tài trí thông tuệ ấy thì khi có điều kiện sẽ bộc phát mãnh liệt.
    Mình cùng Nó đưa tiễn Công Huy - một người bạn đa tài, giờ mình lại tiễn Nó về với Chúa, mình đau xót biết nhường nào. Công Huy ra đi mình phải mất mấy năm mới nguôi ngoai, giờ đến nó, đau quá, thảng thốt đến bàng hoàng...
    Trước linh sàng với nén hương nghi ngút minh mong nó mãi bình an trong vòng tay Chúa, cũng không quên lời nhắc của một người bạn nhắn tin trước khi viếng mình có đọc lớn cho Nó và mọi người nghe:
    "Con thương bạn ấy lắm, chú nhắn với T là: Kaya Nguyen sẽ nhớ Thẩm trong lời cầu nguyện mỗi ngày, mong T ra đi thanh thản về nước Đức Chúa Trời. Chúng ta sẽ gặp lại nhau."
    Mình chợt nhớ lời Nó sao quá linh nghiệm sẽ rất thanh thản ra đi vì không vợ không con, rồi liên tưởng STT gần đây nhất không chủ đề gọn ngắn: 3 Năm.
    Cái nhắn gửi 3 Năm chẳng ai nghĩ ra cứ đoán bóng gió và nó cũng trả lời vu vơ hoặc thả mặt cười. Nhưng mình hiểu đây lại là một tiên đoán của Nó, nhất là lúc này trước khi ra đi vĩnh viễn, nó để lại cho chúng ta niềm hy vọng về tương lai.
    3 Năm, tức là 3 năm nữa đến 2024, ngày đưa ra STT 3 Năm là sau khi có cuộc bầu cử Thống Đốc tiểu bang Virginia. ông Glenn Youngkin - ứng viên của Đảng Cộng hòa chiến thắng, Nó đã tiên đoán 3 năm nữa Đại Ca bước vào Bạch Cung, phái Maga trở lại thì những công việc toan tính của Nó mới được thực hiện.
    Thôi ước mơ của Nó sẽ được tuổi trẻ khác kế thừa, khát vọng tương lai sẽ có người thực hành, nghỉ ngơi thanh thản không phải lo lắng người ở lại nhé Thẩm, chắc giờ này Công Huy với mày đang trò chuyện vui vẻ...
    Lại phải nhờ câu nhạc lần trước đưa Công Huy để tiễn thằng em bạn:
    "Xin cho một người vừa nằm xuống thấy bóng Thiên Đường cuối Trời thênh thang"

    Trả lờiXóa