Ngày xưa, xưa lắm rồi, có một đôi vợ chồng trẻ yêu nhau đến với nhau bắt đầu bằng hai bàn tay trắng. Họ nghèo, nghèo đến đổi tài sản quý báu nhất của đôi vợ chồng chỉ có cây búa.
Họ dựng một túp lều ven rừng, dùng búa đó kiếm củi đổi gạo. Hai vợ chồng nghèo nhưng đầy lòng tự trọng, không xin xỏ bất cứ thứ gì của người đời, họ chỉ cần tự do bên nhau, tự do yêu đương, tự do với cuộc sống không ràng buộc của mình.
Họ dựng một túp lều ven rừng, dùng búa đó kiếm củi đổi gạo. Hai vợ chồng nghèo nhưng đầy lòng tự trọng, không xin xỏ bất cứ thứ gì của người đời, họ chỉ cần tự do bên nhau, tự do yêu đương, tự do với cuộc sống không ràng buộc của mình.
Như lệ thường, sáng sớm, người chồng vác búa vào rừng kiếm gỗ. Do ven rừng đã bị khai thác hết, muốn có gỗ tốt phải đi sâu hơn và rồi không phí công lặn lội tìm kiếm, trước mặt một cây gỗ tốt vừa tay búa. Anh hớn hở vung búa, chưa kịp giáng nhát búa đầu tiên đã nghe rền vang tiếng nói:
- Hãy dừng tay... ta là Thần Cây đây...
Người tiều phu hoảng sợ trước âm vang rúng động cây rừng, dừng tay quỳ xuống khấn:
- Lạy Thần tha cho, con vì nghèo phải làm nghề mạt hạng này để độ nhật qua ngày, chớ không có hại ai bao giờ!
- Ta biết... nên ta hiện ra giúp đỡ ngươi đây.
Trước mặt người tiều phu một đốm sáng lóe chói mắt rồi từ từ nhạt dần, hiện ra một bộ cung tên.
- Đây là cây cung và ba mũi tên thần, mỗi mũi tên có một điều ước. Chỉ cần ngươi lắp tên vào cung, đọc lên điều ngươi ao ước đồng thời bắn mũi tên lên không trung thì điều ước của ngươi sẽ thành hiện thực. Ta đi đây...
Sau đó, khu rừng trở lại yên tỉnh như tự thuở nào, biết rằng Thần Cây đã biến, anh tiều phu mừng rỡ bỏ luôn cây búa, ôm bộ cung tên Thần Cây vừa ban quay trở về.
Về đến túp liều rách nát, người vợ ngạc nhiên khi chồng về mà không thấy củi, chỉ thấy ôm bộ cung tên mặt mày rạng rỡ, chưa kịp hỏi, chồng vui vẻ tường thuật chuyện gặp Thần Cây ban cung tên và ba điều ước. Người vợ phấn chấn, kêu chồng lắp tên vào cung rồi dành phần ước. Thương vợ, nên chồng chìu bảo vợ ước ngay.
Thật nhanh nhẹn, trái ngược bản tính điềm đạm hàng ngày, người vợ ước một hơi:
- Ước gì túp lều này hóa thành cung điện rộng lớn như của nữ hoàng Cleopatra, có 500 nô lệ da đen, 500 nô lệ da trắng, cổng cung điện được chạm kim cương, đường từ cổng vào cung lót vàng ròng, có bậc tam cấp, hai bên là cặp sư tử được khắc từ cẩm thạch, trong cung có hầm vàng, hầm bạc...
Người chồng tối mắt, hình như còn nghe một hơi dài điều ước của vợ gì gì đó, anh vội bắn tên lên không, đồng thời cằn nhằn nhẹ vợ:
- Ước... con cặc gì nhiều quá!
Một tiếng nổ thinh không chấn động cả khu rừng, từ đâu không biết... cặc bò, cặc chó, cặc ngựa, cặc trâu, cặc người ta xuất hiện đè hai vợ chồng muốn ná thở. Cố gắng lóp ngóp chui đầu ra khỏi đống... cặc đó, người vợ la:
- Trời ơi... anh ước gì vậy, sao ước cặc nhiều đè tui gần chết.... ơ.... càng nhúc nhích nó càng cứng ngắt... anh ước cho nó biến mất đi... hãy bỏ tù nó hết đi...
Người chồng cũng đang chịu cùng cảnh ngộ khốn khổ vô cùng, phải cố gắng chồi ra khỏi đóng cặc giương cung tên lên không hét lớn:
- Ước gì đống con cặc này biến mất... nhốt nó lại...
Một tiếng bùm lại xảy ra, tất cả đống con cặc đang hoành hành hai vợ chồng đồng loạt biến vào rọ treo lủng lẳng tuốt ở những ngọn cây rừng. Người vợ thở phào nhẹ nhõm nhìn chồng. Bỗng thấy anh chồng mặt mày tái lét, đang run bắn khắp người, người vợ ngạc nhiên:
- Anh có bị gì không, sao run dữ thế?
-... Chết anh rồi... con cặc anh cũng biến mất tiêu rồi... hổng biết nó bị nhốt ở rọ nào?
Người vợ hoảng hốt, vạch ngay quần chồng ra .. khóc bù lu...
- Ôi ... vầy là sao được, làm sao có tự do yêu đương, ối... không được... mất đền, nghèo hổng tiền sao cũng chịu được mà hổng có tự do yêu là không chịu nổi... hu hu hu... anh ước tự do cho cái con cặc mau...
Vẫn còn mũi tên với điều ước cuối cùng, anh chồng lúc này đã bình tĩnh lắp tên vào cung bắn lên không với lời ước không thiếu không thừa:
- Ước... tự do cái con cặc... của tôi... chỉ con cặc của tôi mọc lại.
Cũng như hai lần trước, tiếng nổ xảy ra, chỉ có cặc của người chồng mọc trở lại, người vợ mừng rỡ nắm tay chồng cùng nhau đi ... ăn xin vì cây búa cũng đã quăng mất tiêu không biết kiếm chỗ nào!
Chuyện này, MK biết từ lâu nhưng không dám kể, bây giờ thấy con cặc tự nhiên trở thành biểu tượng cuộc sống, không có không được nên không ngần ngại kể ra tuốc luốc...
Mời Huynh tới thăm nhà mình nhé, nếu Huynh biết cái gì thì góp ý cho đệ nhé :
Trả lờiXóahttp://dinhcongtu2012.blogspot.com/
Nhà anh đẹp hơn tui rồi , tui chưa trang trí nột thất nữa nè http://haiquamuckinh2012.blogspot.com/
Trả lờiXóaTui cũng biết chuyện ni rồi, mà "thời đó" cái từ này "chưa thông dụng" nên khó nói lắm.
Trả lờiXóaHe he he... tự nhiên trở thành thông dụng đời thường.
Trả lờiXóa
Trả lờiXóaChuyện cổ tích mang tính thời sự hén.
Bịa.................bịa................hủng có tin nha....................bịa ..............bịa
Trả lờiXóaCũng giải trét phần nào đó ông!
Trả lờiXóaLàm gì hổng tin? Như hồi xưa có ai hê lên là con cờ ặc là tự do đâu? Vậy mà giờ vẫn có! Thế thì tin hay không tùy theo xã hội.
Trả lờiXóaCái con ....C.... thế mà có giá ?
Trả lờiXóaGiá bây giờ đang cao lên.
Trả lờiXóaA ko chơi Opera hở a?
Trả lờiXóaTruyện này e cũng nghe lâu, vui. Hổm rày cũng đọc mấy cái tin về đề tài "C bình phương" này, nhưng vẫn...chưa quen mắt nên thấy kì kì, ngại ngại sao ấy, nói chung là ngượng mắt. :)
Trả lờiXóaChưa có biết lấy gì mà quen!
Trả lờiXóaNhững cái che dấu đa phần khi thuật lại rất ngương ngập, nó thuộc vấn đề nhạy cảm từ câu nói đến cách nghĩ... bây giờ được công khai trong giai đoạn này rồi cũng thoái trào, đâu trở về đấy thôi. Đang hưng phấn theo tính thời sự thì ta cứ tung hứng.
Trả lờiXóaChết em mất :)
Trả lờiXóabó chym :)))
Trả lờiXóa(comment cho đồng bộ , hahahhah....)
Muốn giống thằng Trung tá hỉ?
Trả lờiXóaté ghế :)))
Trả lờiXóanhảm quá! Nhưng hơi bị nhục.
Trả lờiXóaChuyện ... ngẫm ra rất giống thật, tại sao sợ?
Trả lờiXóaBó cái nào cứ bó... bó cái đó... chào thua...
Trả lờiXóaMình lăn vòng vòng...
Trả lờiXóaCó chuện để nói...
Trả lờiXóaXàm thiệt...
Trả lờiXóaDavid Nguyen le13:55 Ngày 28 tháng 9 năm 2012
Trả lờiXóaHay vãi hết linh hồn . Ô hay tưởng chỉ ở VN mới có cái kiểu TỰ DO LÀ CÁI CON CẶC nói ra từ miệng "quan tham" chứ ngờ đâu đã có từ lâu rồi sao ??? ha ha
Trả lờiXóa
Trả lời
Hùng Đinh16:20 Ngày 28 tháng 9 năm 2012
He he he ... đời có nhiều cái bất ngờ.
Xóa
Trả lời
tao lao04:34 Ngày 29 tháng 9 năm 2012
Thiện tai,thiện tai.Cũng bởi tên trung tá cháu ngoan của hồ chủ tịt mà ra nông nổi nầy.....Vì sự nghiệp 10 năm trồng cây,vì sự nghiệp trăm năm trồng người.Người của hồ chủ tịt không biết là giống gì?
Trả lờiXóa
Trả lời
Hùng Đinh14:29 Ngày 29 tháng 9 năm 2012
Giống... tự do!
Xóa
Trả lời
Nặc danh18:59 Ngày 04 tháng 10 năm 2012
Chán mớ đời...
Trả lờiXóa
Trả lời
Hai Quả09:26 Ngày 01 tháng 11 năm 2012
Không chán lắm đâu nếu ta bắt được nó!
Xóa